Tôi về làm vợ của ông chủ suốt 2 tháng nay, thế nhưng anh chưa đưa cho tôi 1 đồng nào. Vì không có tiền gửi cho con và lo chồng thất hứa nên tôi đã nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.
Chồng tôi mất sớm, 2 con càng lớn tiền chi tiêu sinh hoạt và học hành rất tốn kém. Tôi phải làm việc từ sáng sớm đến tối khuya mà không đủ tiền nuôi con, tháng nào cũng thiếu trước hụt sau làm tôi chán nản vô cùng.
Nhiều khi làm mệt, tôi thầm nghĩ nếu chồng còn sống, mẹ con tôi chẳng bao giờ khổ đến mức này. Thấy tôi làm việc vất vả mà tiền kiếm chẳng được là bao, người hàng xóm thương tình bảo tôi đi làm giúp việc cho con trai bà ấy.
Nghe nói con dâu của bà ấy bị liệt nằm 1 chỗ, con trai và các cháu đi làm không có người chăm sóc. Cô con dâu khó tính, thay đổi giúp việc nhiều rồi mà chưa tìm được người phù hợp. Bà ấy bảo tính tôi hiền lành, sạch sẽ và chăm chỉ chắc chắn sẽ vừa lòng người con dâu đó.
Cuối cùng tôi đành phải gửi con nhờ bố mẹ chồng chăm sóc, còn bản thân đi ra thành phố kiếm tiền.
Sau 1 tháng làm việc ở gia đình đó, tôi thấy bà chủ khó tính nhưng cũng rất đáng thương, còn trẻ khỏe thế mà sau vụ tai nạn phải nằm liệt giường, không thể làm được gì nữa. 2 đứa con của bà chủ kiếm tiền giỏi nên toàn bộ chi phí thuốc thang và tiền lương của tôi do họ trả.
Lúc đầu bà chủ cũng quát mắng người làm nhưng thấy tôi được việc và biết cách nói chuyện nên bà ấy nể tôi hơn. Trong nhà mọi người bận rộn, tối về chỉ hỏi han bà chủ vài câu rồi lên giường ngủ. Cả ngày chỉ có tôi là bạn bè tâm giao của bà chủ nên có chuyện buồn vui gì bà ấy luôn nói với tôi.
Tháng 7 vừa rồi, sức khỏe của bà chủ yếu và đã mất. Sau đó, tôi định đến nhà khác xin việc thì ông chủ giữ lại bảo là không phải đi đâu và tôi cứ làm mọi việc như thường ngày.
Bà chủ mất, công việc của tôi ít, cả ngày mỗi lau dọn nhà cửa, nấu cơm bữa tối và các ngày nghỉ. Làm ít việc hơn nhưng lương của tôi vẫn không giảm.
Qua tháng 8, ông chủ bất ngờ nói lời cầu hôn với tôi và tất nhiên tôi từ chối. Tôi bảo không muốn lấy chồng, chỉ mong kiếm tiền để nuôi con. Bây giờ tôi mà lấy chồng, không ai lo cho các con.
Hiểu được tâm ý của tôi, ông chủ nói sau khi cưới, ông vẫn trả lương hàng tháng để tôi có tiền nuôi con. Thấy tôi do dự, ông chủ nói mỗi tháng sẽ cho tôi thêm 10 triệu để dùng cho cá nhân. Nghe đến đây thì tôi đồng ý, nếu sự việc như ông chủ hứa thì cuộc sống trong tương lai của mẹ con tôi sẽ tốt đẹp hơn.
Tôi về làm vợ của ông chủ suốt 2 tháng nay, thế nhưng chưa đưa cho tôi 1 đồng nào. Vì không có tiền gửi cho con và lo chồng thất hứa nên tôi đã nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.
Chồng trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng, lúc hỏi cưới tôi, anh nói những lời ngon ngọt và hứa hẹn đủ lời nhưng khi lấy về làm vợ anh bảo:
“Em đã lấy chồng thì phải lo chuyện nhà chồng, không thể suốt ngày lo lắng cho các con được. Bọn trẻ ở với ông bà nội thì họ có nghĩa vụ chăm sóc. Đợi tháng sau anh đi công tác qua đó thì sẽ gửi cho bọn trẻ ít tiền chi tiêu sinh hoạt là được chứ gì?”.
Tôi không chấp nhận cách nói của chồng nên bắt anh ấy phải thực hiện lời đã hứa, nếu không sẽ ly hôn. Anh ấy bảo tôi nên nghĩ cho nhà chồng hiện tại, đừng lúc nào cũng nghĩ về con riêng, rồi sau này về già không biết có đứa nào ở bên phục vụ.
Khi tôi gọi điện về xin ý kiến của đằng ngoại nên làm thế nào. Bố mẹ và các anh chị em đều khuyên tôi không được bỏ chồng. Tôi may mắn lấy được người chồng giàu có, đừng bỏ lỡ cơ hội.
Có rất nhiều người phụ nữ đi lấy chồng rồi không thể chăm sóc được các con riêng, vì thế tôi đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ tập trung hoàn thành tốt nhiệm vụ của người vợ và mẹ kế. Còn các cháu nhà nội không lo được thì để nhà ngoại đứng ra nuôi dưỡng.
Chồng không trả lương cho tôi, mỗi khi cần mua gì thì phải ngửa xin tiền anh ấy. Cứ nghĩ lấy được chồng giàu thì sẽ sung sướng nào ngờ như quàng dây vào cổ thế này. Biết trước có ngày này, tôi thà làm người giúp việc cho yên ổn. Giữa chồng mới và con riêng, tôi không biết chọn ai nữa?
Theo Phương Linh (Tri thức & Cuộc sống)