Lời mẹ chồng vừa nói xong, tôi quỳ sụp xuống khóc và tạ lỗi với bà. Từ ngày về làm dâu, tôi toàn mang lại phiền muộn cho mẹ, chưa làm được điều gì tốt đẹp cho nhà chồng.
Ngay từ những ngày đầu về làm dâu tôi và mẹ chồng đã xảy ra mâu thuẫn. Tôi là người có cá tính mạnh mẽ, không thích bị ai điều khiển sai bảo và cực kỳ ghét người khác dạy dỗ.
Tôi cho là bản thân đã lớn và thu nhập mỗi tháng trên 20 triệu như thế là giỏi giang thành đạt không cần ai phải khuyên bảo góp ý. Ấy vậy mà mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi đã bị mẹ chồng gọi ra phòng khách phê bình.
Mẹ bảo:
“Những ngày vừa qua, mẹ thấy con có những điểm không vừa mắt, tốt nhất con nên sửa đổi để phù hợp với gia đình này. Mỗi ngày đi làm và về nhà, con nên chào bố mẹ 1 câu, đừng im ỉm rồi lẻn vào phòng. Con đi làm cả ngày, mẹ biết rất vất vả nhưng cũng cố rửa cái bát hay quét cái nhà cho khuây khỏa đầu óc và kết nối tình cảm với bố mẹ.
Cuối tuần được nghỉ, con cũng nên dành thời gian thu dọn nhà cửa cùng mẹ hay nấu bữa cơm ngon cho mọi người ăn, như thế gia đình mới yên ấm hạnh phúc. Mẹ rất buồn khi tuần nào con cũng trốn về nhà ngoại và thờ ơ với gia đình chồng. Người ngoài nhìn vào lại nghĩ bố mẹ chồng khó tính nên con dâu không muốn ở nhà”.
Nghe những lời mẹ chồng nói mà tôi tức giận nói:
“Bố mẹ sinh ra con cũng chưa nói nổi, bà đừng cậy bản thân là mẹ chồng mà muốn nói thế nào thì nói. Con không nghe mẹ nói đâu, mệt mỏi, mất thời gian. Ngày mai chúng con sẽ chuyển ra ngoài sống để trả lại sự bình yên cho bố mẹ”.
Ngay tối hôm đó, tôi thông báo với chồng là chuyển ra ngoài sống, tôi không thích sống với người mẹ chồng thích giáo điều. Thấy chồng lưỡng lự do dự, tôi bảo nếu chồng không thích thì cứ sống với bố mẹ, tôi ra ngoài sống 1 mình cho thoải mái.
Thấy vợ kiên quyết, chồng buộc phải nghe lời. Từ ngày chuyển ra ngoài sống, mẹ chồng thỉnh thoảng qua nhà tôi chơi và phàn nàn những thứ không vừa mắt. Mâu thuẫn đỉnh điểm xảy ra giữa 2 mẹ con, đó là khi bà nằm viện mà tôi vẫn đi du lịch, chỉ có chồng tôi ở bên chăm sóc.
Sau chuyến đi du lịch về, thấy bà đã đi lại được và công việc của tôi cũng bận rộn nên tôi không qua thăm bà. Vài tuần sau, mẹ đẻ gọi điện trách tôi vô tình, mẹ chồng bị đột quỵ mà vẫn thản nhiên đi du lịch, thậm chí không thèm gọi điện hỏi thăm bà 1 câu. Không ngờ mẹ chồng kể tội với mẹ đẻ, tôi giận lắm và không thèm nhìn mẹ chồng nữa.
Nhà tôi cách nơi ở của mẹ chồng có 9 cây số nhưng suốt 2 năm nay, tôi không qua thăm bà. Thậm chí ngày lễ Tết chỉ có chồng và con tôi về nhà nội, còn tôi vẫn rất hận và không muốn nhìn bản mặt khó tính của mẹ chồng.
Vì ham muốn làm giàu, hơn 1 năm nay, tôi vay tiền của đồng nghiệp, bạn bè và người thân cho 1 người khác thuê để lấy lãi cao hơn. 4 tháng trước, người đó ôm của tôi 2 tỷ bỏ đi biệt tích. Tôi không có tiền trả lãi mọi người và họ quay ra đòi gốc.
Khi chồng tôi biết chuyện, anh rất tức giận và muốn bỏ vợ. Sợ vợ chồng tôi bỏ nhau, nhà ngoại bán 1 mảnh đất cho tôi 800 triệu trả nợ. Với số tiền còn lại, tôi không trả nhanh thì lãi mẹ đẻ lãi con, rồi không biết khi nào mới trả hết.
Tôi muốn chồng bán nhà để trả nợ giúp vợ nhưng anh không đồng ý. Giữa lúc tôi bế tắc, không biết phải làm gì thì mẹ chồng xuất hiện như 1 vị cứu tinh.
Tối hôm kia, bà qua nhà tôi hỏi chuyện nợ nần của con dâu thế nào. Tôi thật thà nói với bà là nếu không trả nợ sớm, mọi người sẽ đến tận công ty để tố tội. Sếp của tôi không quan tâm đến việc riêng của nhân viên nhưng nếu đồng nghiệp mà biết được chuyện nợ nần thì tôi không còn mặt mũi nào làm việc ở đó nữa.
Mẹ bảo:
“Đây là 500 triệu tiền dưỡng già của bố mẹ, con giữ lấy trả cho bớt nợ. Đừng để chuyện tiền nong làm mất việc. Số tiền còn thiếu, con trai nên cầm cố sổ đỏ cho ngân hàng để vay tiền giúp đỡ vợ. Nếu con mà rơi vào tình cảnh như thế, chắc chắn con dâu không bỏ mặc đâu”.
Lời mẹ chồng vừa nói xong, tôi quỳ sụp xuống khóc và tạ lỗi với bà. Từ ngày về làm dâu, tôi toàn mang lại phiền muộn cho mẹ, chưa làm được điều gì tốt đẹp cho nhà chồng. Vậy mà khi tôi gặp khó khăn, bố mẹ đứng ra cứu vớt.
Mẹ đỡ tôi dậy và bảo không phải nghĩ ngợi nhiều, giúp được chúng tôi vượt qua giai đoạn này là bà thấy vui rồi. Những người mà tôi luôn coi là tốt, thế mà lúc tôi gặp nạn họ né tránh. Còn người tôi luôn nói xấu hắt hủi lại đứng ra cưu mang. Tôi có lỗi với bố mẹ chồng, tôi không biết làm gì để cảm tạ lòng tốt của ông bà đây?
Theo Phương Linh (Tri thức & Cuộc sống)